6.4 C
Toronto
Thursday, October 9, 2025
Home Blog Page 56

5 phút cùng Aurelia Hoang

Aurélia Phuong-Anh Hoang là một nhà thiết kế váy cưới hiện đang sinh sống tại thành phố Toronto. Có lẽ vì chào đời tại đất Pháp – cái nôi văn hóa châu Âu, Hoang ít nhiều đã chịu ảnh hưởng và có niềm đam mê hội họa khi cô mới 10 tuổi. Mong muốn của cô gái nhỏ lúc bấy giờ là trở thành một nhà thiết kế thời trang. Năm Hoang 17 tuổi, cô đã được truyền cảm hứng từ buổi trình diễn thời trang Alexander McQueen làm cho Givenchy năm 1998, và niềm đam mê thời trang đó vẫn tiếp tục cháy bỏng sau khi Hoang tốt nghiệp trung học. Hoang đã đăng ký chuyên ngành Nghệ thuật Ứng dụng trước khi ghi danh vào Istituto Marangoni – ngôi trường dạy thiết kế thời trang tiếng tăm bậc nhất Milan. Tại đây, Hoang đã gây ấn tượng đáng kể khi tốt nghiệp với tấm bằng Xuất sắc.

Hoang đã có cơ hội được học hỏi và làm việc với các nhà thiết kế hàng đầu như Veronique Leroy, Isabel Marant và Kenzo. Cơ duyên đưa Hoang đến với lĩnh vực thời trang váy cưới là khi một người bạn đã nhờ Hoang thiết kế chiếc váy cưới cho dịp trọng đại của cô bạn ấy. Năm 2009, Hoang đã cho ra mắt nhãn hiệu riêng của cô là Aurélia Hoang, cung cấp nhiều dịch vụ như quần áo may sẵn và thiết kế đặt làm riêng hoặc tùy chỉnh theo sở thích cá nhân của cô dâu. Theo Hoang chia sẻ, những bộ sưu tập của cô hướng đến người phụ nữ hiện đại, thoát khỏi những quy ước và chuẩn mực đời thường. Đó là những chiếc váy cưới được làm từ những chất liệu cao cấp như ren Calais, vải lụa crepe và áo hoa Devore; đồng thời được lấy cảm hứng từ các nền văn hóa châu Á  và Tây phương. Điều mà Hoang mong muốn truyền tải qua các thiết kế của mình là khẳng định lại hình ảnh, phong cách của một cô dâu truyền thống bằng sự kết hợp độc đáo này; từ đó tạo ra những chiếc váy cưới thời thượng, mang lại sức hút vượt thời gian.

Hãy chia sẻ về hành trình của bạn đến với lĩnh vực thiết kế váy cưới.

Tôi đã bắt đầu với thời trang cao cấp và chưa từng có suy nghĩ rằng mình sẽ thiết kế những chiếc váy cưới. Thú thật là tôi rất yêu mến Alexander McQueen, Kenzo và Christian Dior. Vào một ngày nọ, khi tôi còn làm việc ở Paris, một người bạn đã nhờ tôi may váy cưới cho cô ấy bởi vì tôi là một nhà thiết kế thời trang, và dĩ nhiên, tôi sẽ biết đến những kỹ năng may vá cơ bản. Tôi đã quyết định dấn thân vào hành trình thiết kế váy cưới vì tôi thích những mối liên kết được hình thành trong quá trình đi cùng họ đến ngày cưới của họ.  Khi tôi và người chồng sắp cưới của tôi quyết định chuyển đến thành phố Lyon, tôi là một trong những nhà thiết kế váy cưới thay thế (không truyền thống) đầu tiên của nước Pháp , với những quy tắc mới, gu thời trang độc đáo và niềm say mê sáng tạo với các loại vải chỉ có tại địa phương. Vào cuối năm 2011, một bài viết trên một trang blog nổi tiếng đã quảng bá thương hiệu Aurélia Hoang của tôi, đưa thương hiệu của tôi được nhiều người biết đến rộng rãi hơn. Chính từ thời điểm đó, tôi đã ngừng làm việc cho Kenzo và toàn tâm toàn ý cho công việc kinh doanh mới của mình.

Cá tính của bạn được bộc lộ rất rõ trên những chiếc váy cưới mà bạn thực hiện. Nguồn gốc Việt Nam và đời sống kiểu Pháp đã truyền cảm hứng cho thẩm mỹ trong thiết kế của bạn ra sao?

Lý do khiến tôi không hình dung được đám cưới truyền thống với áo dài trắng là vì đám cưới của cha mẹ tôi. Vào những năm 1970, cha mẹ tôi đã tổ chức một đám cưới đa chủng tộc – và lẽ đương nhiên, là phi truyền thống. Đó là một bữa tiệc cực kỳ thân mật, với số lượng khách tham dự cũng được chọn lọc ở mức tối thiểu và phải là những người quan trọng. Vào thời điểm đó, ông bà nội người Việt Nam của tôi đã định cư ở Hoa Kỳ và họ không thể đi đâu được cả. Trong khi đó, ông ngoại của tôi đã từ chối đến dự lễ cưới. Trong ngày trọng đại ấy, cha tôi đã mặc bộ vest nhung; còn mẹ tôi, một người Pháp, bà đã chọn cho mình chiếc áo dài nhung màu xanh lá.

Đây là bức ảnh chụp cha mẹ tôi tại đám cưới của họ mà tôi có được. Bữa tiệc rất thân mật: chỉ có hai người, mặc y phục màu xanh lá cây, và đứng trước bàn chủ trì buổi lễ. Lễ cưới của cha mẹ tôi đã thu hút sự quan tâm của tôi với tư cách là một nhà thiết kế áo cưới. Điều đó như kiểu thôi thúc tôi sáng tạo công việc mang hơi hướng “anti-bride”.

Thiết kế thời trang của bạn đã phát triển như thế nào trong những năm qua? Bộ sưu tập yêu thích mọi thời đại của bạn là gì?

Tôi không bao giờ chạy theo xu hướng cô dâu và những quy tắc của đám cưới truyền thống. Tôi chỉ là cho mọi người thấy những gì tôi muốn mặc lên người, và tôi diễn tả nó trên một chiếc váy trắng dài thướt tha. Làm việc trong lĩnh vực thiết kế váy cưới đã cho tôi cơ hội được tiếp xúc với những loại vải đẹp, cũng như được tìm hiểu về ren và nhiều loại vải lụa khác nhau. Phong cách của tôi hơi nghiêng về “boho”. Khi tôi tổ chức đám cưới vào năm 2012, tôi đã chọn cho mình chiếc váy theo kiểu nhiều mảnh kết hợp lại với nhau, mục đích là để tôi có thể thay đổi từ chiếc váy dài sang váy ngắn để thuận tiện hơn trong lúc hòa mình khiêu vũ theo điệu nhạc.

Bộ sưu tập của tôi, The Meaning of Lines,ra mắt năm 2018, là một bước ngoặt đánh dấu việc tôi chuyển mình sang phong cách gợi cảm hơn. Ngay cả bộ ảnh chụp quảng bá cho thiết kế cũng thiên về phần tối giản. Bộ sưu tập năm 2017 của tôi, Just Like A Woman, thực sự mang phong cách dân dã. Cảm hứng của tôi xuất phát từ những bước tiến của phụ nữ trong những năm 1960 và phong cách ăn mặc của họ khi họ được trở nên tự do hơn. Lịch sử này đã dạy tôi ý nghĩa của việc trở thành phụ nữ, của việc nữ tính hơn và cảm thấy quyến rũ hơn. Bộ sưu tập năm 2018 là sự tiếp nối của tất thảy những yếu tố này. Đó là tấm gương phản ánh sự nữ tính và trưởng thành, với những đường cắt xén táo bạo và các chi tiết tinh xảo. Đối với bước đột phá này, tôi chủ yếu tập trung vào hình dán, và tôi thích sự tinh tế.

Bạn đã rút ra bài học gì từ những nhà thiết kế tầm cỡ quốc tế để phát triển bản sắc thời trang của riêng mình?

Khi tôi làm việc với Isabel Marant, cô ấy là kiểu người theo đuổi phong cách boho, hơi hướng dân dã và thường lấy cảm hứng từ sắc tộc. Cô ấy có tầm nhìn của riêng mình về một người phụ nữ quyết liệt, độc lập và táo bạo. Còn khi làm việc với Kenzo, ông ấy là một người hâm mộ nhiệt thành của nghệ thuật tranh ảnh. Các thiết kế của ông ấy luôn mang lại cảm giác vui tươi và hạnh phúc – thu hút ngành công nghiệp cưới hỏi. Điều đó cũng thể hiện rõ trong thiết kế của tôi: sự kết hợp bất ngờ giữa các loại vải, họa tiết và ren. Và khi làm việc với Veronique Leroy, tôi đã học được cách quản lý tốt với thể tích và rất chính xác khi lập khuôn mẫu, và tự tin hình dung được kết cấu của quần áo. Điều này là một phần bản sắc thời trang của tôi.

Hãy nói về bộ sưu tập hiện tại của bạn và các kiểu váy cưới cho năm 2023.

Đối với các thiết kế trong bộ sưu tập này, tôi vẫn muốn giữ được sự thướt tha trong khi  thêm sự đa dạng về chất liệu và độ bồng của thiết kế. Tôi muốn mọi người có thể chạm vào và cảm nhận nó – để thấy rằng lụa là cũng giống như làn da của chúng ta: rất mềm mại và có nhiều kết cấu khác nhau. Khi tôi sử dụng vải organza, nó sẽ khiến bạn tò  mò làm sao tạo ra sợi vải này, và trầm trồ ‘Làm thế nào mà nó có thể bồng bềnh đến như vậy?’ Điều tôi mong muốn là mọi người có thể cảm nhận được các loại vải trên da của họ. Ở phần thiết kế phía trước, bạn có thể nhìn thấy tay áo, đường viền cổ áo cao và vải trơn. Trông có vẻ rất nghiêm túc. Nhưng một khi bạn phát hiện ra ở phía sau là một thiết kế khoét sâu hình chữ V, bạn sẽ không khỏi trầm trồ. Tôi thích điều đó. Tôi luôn làm việc bằng sự tương phản, chẳng hạn như vải đơn sắc đi cùng vải trong suốt. Nó giống như sự tương phản giữa hai nền văn hóa của tôi. Dù khác biệt rõ ràng nhưng lại hỗ trợ nhau, bù đắp cho nhau khi cần thiết. Hay có thể nói, chúng được xếp chồng xen kẽ nhau.

Đối với xu hướng cho năm 2023, bạn sẽ thấy nhiều loại vải sheer hơn.  Tính thẩm mỹ cổ điển thể hiện rõ trong những chiếc váy dạ hội. Bạn sẽ thấy các yếu tố mang tính khẳng định mạnh mẽ  như nơ hoặc hoa trang trí quá khổ. Tuy nhiên, hiện có nhu cầu ngày càng tăng đối với phong cách độc đáo không theo truyền thống. Váy rời, cũng như váy ngắn và romper (áo được gắn vào quần short tạo thành bộ đồ một mảnh) đang trở nên phổ biến hơn. Tay áo luôn là một điểm nhấn bất kể hình dạng gì, bởi vì chúng kết hợp rất ăn ý với thiết kế đơn giản và hiện đại.

Bạn từng có lần đề cập rằng việc chọn váy cưới là một cuộc phiêu lưu đầy cảm xúc, riêng tư và quý giá. Làm thế nào để bạn có thể mang lại sự tự tin cho các cô dâu trong ngày trọng đại của họ?

Bản thân chiếc váy đã khiến bạn tự tin vì bạn biết rằng nó sẽ khiến cho bạn thấy thoải mái.

Nếu bạn muốn mặc một thiết kế có tà váy lớn nhưng cũng muốn được nhảy nhót trong bữa tiệc sau khi làm lễ, hãy bảo đảm rằng tà váy của bạn không quá dài, hoặc bạn có thể thay một chiếc váy khác ngắn hơn. Chiếc váy cưới là một phần gắn liền với bạn trong ngày trọng đại.

Đó không phải là ngày để bạn lo lắng về đôi giày hay trang phục nội y của bạn – bởi vì chúng là những thứ mà bạn đã chuẩn bị kỹ càng rất lâu trước ngày cưới rồi. Hãy cứ là chính mình trong ngày trọng đại này, và rồi bạn sẽ có thể đón nhận tất cả những cảm xúc hân hoan và vỡ òa trong niềm hạnh phúc đó.

Bạn có lời khuyên gì cho các nhà thiết kế váy cưới triển vọng không?

DNA của bạn nói lên nhân cách, con người bạn. Bạn mong mỏi gì từ điều cốt lõi làm nên doanh nghiệp của bạn? Bạn không thể xây dựng một thương hiệu mà không có định hình rõ ràng. Hãy ghi nhớ kỹ điều này. Vào buổi đầu lập nghiệp, đã từng có rất nhiều người nói với tôi rằng các thiết kế của tôi “không giống váy cưới cô dâu.” Nhưng tôi biết rằng tầm nhìn của mình có tác động đến người khác và tôi tin vào điều đó.

Điều tôi cần vào thời điểm đó là một phòng showroom và một không gian nhỏ thân mật. Phải làm sao cho khách hàng cảm thấy rằng họ trông giống như đang đi gặp một nhà tạo mẫu cá nhân trong cửa hàng, và được an tọa trong một căn phòng hết sức riêng tư.

Hãy cứ mặc kệ những ý kiến ​​​​của các nhà cung cấp khác. Bạn nên tạo ra một không gian mà bạn cảm thấy thoải mái và sáng tạo. Điều này sẽ mang lại nguồn năng lượng tích cực cho công việc của bạn.

Ngoài ra, hãy luôn kiên định với những sáng kiến trong tâm trí bạn. Đừng để mọi người rót vào tai bạn những lời khuyên rằng bạn nên hay không nên làm gì.

Dù vậy, đừng quên tham khảo ý kiến của những người am hiểu về thời trang hoặc ngành công nghiệp váy cưới. Việc lắng nghe lời chia sẻ từ những bộ óc dày dặn kinh nghiệm vẫn tốt hơn là tiếp thu những lời sáo rỗng, thiếu hiểu biết.

Mất bao lâu để hoàn thành áo cưới của bạn?

Khi là kích thước tiêu chuẩn, có thể chỉ mất một tháng để hoàn thành. Thiết kế của tôi luôn được đặt trước. Nếu tôi phải đặt vải từ Pháp hoặc Bỉ, thời gian hoàn thiện sẽ lâu hơn. Đối với những thiết kế riêng được đặt may theo số đo, tôi sẽ cần từ 6-10 tháng, trong đó sẽ có 3 buổi thử đồ.

Độc giả của Culture có thể liên hệ với bạn như thế nào?

Tôi có phòng trưng bày của mình bên cạnh Greektown ở Toronto. Tôi cũng nhận tư vấn riêng về váy cưới, phù dâu hoặc mẹ của cô dâu. Đồng thời, tôi còn bán các phụ kiện như giày, mạng che mặt, áo ngực dành cho áo hở lưng (sticky bras), đồ trang sức và phụ kiện tóc. Đối với khách hàng quốc tế, tôi sẽ nhận tư vấn qua các cuộc họp trực tuyến. Tại Pháp, bạn có thể tìm thấy các thiết kế của tôi tại một cửa hàng ở thành phố Nantes.

5 mins with Aurelia Hoang

Aurélia, Phuong-Anh Hoang is a French-born and Toronto-based wedding dress designer. Hoang showed interest in drawing at the age of 10 and aspired to be a fashion designer. At 17 she was inspired by the 1998 Alexander McQueen fashion show for Givenchy, and her interest in fashion continued after high school. Hoang studied Applied Arts in Lyon before enrolling in the prestigious Istituto Marangoni in Milan, where she graduated summa cum laude.

Hoang worked and trained internationally with top designers including Veronique Leroy, Isabel Marant, and Kenzo. After a friend asked her to design her wedding gown, she became involved in bridal fashion. In 2009, she launched her own label, Aurélia Hoang, which offers a variety of services, including ready-to-wear, and bespoke design, customized to a bride’s personal taste. Hoang says her collections target a modern woman who is free from norms and conventions. The bridal gowns are made from high-quality materials such as Calais lace, silk crepe, and floral devore jersey, and are inspired by Asian and Western cultures. Hoang’s goal is to redefine the traditional bridal look with this unique combination, creating gowns that are both timeless and modern.

Tell us about your journey into bridal design.

 I started in high end fashion. I never wanted to do bridal. I love Alexander McQueen, Kenzo, and Christian Dior. I was working in Paris when a friend asked me to make her wedding dress because I was a fashion designer and with basic sewing skills. I decided to embark on the bridal journey because I enjoy the relationships that can be formed on the way to a wedding. When my future husband and I moved to Lyon, I was one of the France’s first alternative bridal designers, with new codes, a fashion sense, and a passion for working with authentic local fabrics. In late 2011, an article in a recognized blog propelled my brand Aurélia Hoang. I stop working for Kenzo and put myself entirely into the new venture.

Your personality shines through your dresses. How do your Vietnamese roots and French lifestyle inspire your design aesthetic?

 The reason I didn’t envision the traditional wedding with a white gown is because of my parent’s wedding. In the 1970s, my parents had a non-traditional, multiracial wedding. It was super intimate, with the minimum number of persons required. My Vietnamese grandparents were already in the U.S., and were unable to travel. And my mom’s father refused to come. My father was dressed in a velvet suit, and my mother, who is French, wore a green velvet ao dai.

 I had this photograph of my parents at the wedding. It was very intimate, just them, dressed in green, standing in front of the master of ceremonies’ desk. My parent’s wedding caught my interest as a bridal designer. It was a kind of “anti-bride” way of doing things.

How has your fashion design evolved over the years? What is your all-time favorite collection?

I never followed bridal trends and traditional wedding codes. I showed what I wanted to wear, but just in a longer white dress. Working in bridal design gave me the opportunity to work with beautiful fabrics and learn about lace and different types of silks. My style was more “boho.” I wore separate pieces to my wedding in 2012 because I could switch my long skirt with a short skirt for dancing later.

My collection, The Meaning of Lines 2018, was a turning point because I transitioned to a more sensual look. Even that photo shoot was more minimalistic. My 2017 collection, Just Like A Woman, was really folk. I became interested in the evolution of women in the 1960s and the way they dressed as they became more liberated. This history taught me what it means to be a woman, to be feminine, and to feel glamorous. The 2018 collection was a continuation of that. It was a reflection of femininity and maturity, with daring cuts and sophisticated details. I concentrated on shape and I like understated.

What lessons did you take from internationally renowned houses to develop your fashion identity?

When I worked with Isabel Marant she was boho, very folk, and drew inspiration from ethnicity. She had her own vision of a woman as fierce, independent, and daring. Kenzo was a big fan of pictorial art. His designs have a joyful, happy feel to them, which appeals to the wedding industry. That is evident in my work, which features an unexpected combination of fabrics, prints, and laces. With Veronique Leroy I learned how to work with volume and be very precise when drafting patterns. I gained confidence by experimenting with volume and visualizing the architecture of clothing. This is part of my fashion identity.

Tell us about your current collection and 2023 bridal styles.

I want to keep that slickness while confronting it with the vibration of volume and fabric. I want people to be able to touch it, and feel it. Silk is similar to skin. It’s very soft, there are various textures. When I use organza, it makes you wonder how the fabric is made. How did it get so puffy? I want people to be able to feel the fabrics on their skin. On the front, you can see sleeves, a high neckline, and plain fabric. It seems very serious. But once you discover the back, and it’s open with a deep V, it’s surprising. I love that. I’ve always worked with contrasts, such as solids next to transparent fabrics. It is like the contrast between my two cultures. They are so different but can support each other when they want to. They are layered.

For 2023 you have more sheer fabrics. The historical aesthetic is apparent with ball gowns. You’ll see statement elements such as bows or oversized flowers. However, there is a growing demand for unconventional styles. Separates, as well as short dresses, and rompers are becoming more popular. Sleeves are always a hit, regardless of shape, because they work so well with clean lines.

You mentioned that choosing a wedding dress is an emotional, intimate, and treasured adventure. How do you provide confidence on a bride’s wedding day?

The dress makes you feel confident because you know it will be comfortable.

If you want a big train, but also want to dance later, make sure your train isn’t too long or switch to something shorter. The dress is a part of you.

This is not the day to worry about your shoes or your lingerie. You have that figured out ahead of time. All you have to do is be yourself, but in a more elevated way, and you can embrace all of these happy emotions.

What advice would you give to aspiring bridal designers?

Your DNA is your identity. What do you want at the core of your business? You can’t build a brand without having a clear identity. And stick to it. I had so many people at the beginning say, “It doesn’t look like a bridal dress.” Nevertheless, I knew my vision had an impact on others, and I believed in it.

I needed a showroom, and a small, intimate space. Like going to see a personal stylist in a department store and being seated in a private room.

Despite the comments of other vendors, I got it. You should create a space where you feel good, and creative. This brings positive energy to your work.

Stick to what you have in mind. Don’t let people tell you what you should do. 

Take the advice of people who are knowledgeable about fashion or the wedding industry. Listen to experienced minds rather than uninformed opinions.

How long does it take for your dresses to be completed?

When it’s a standard size it can be completed in a month. My designs are always made to order. If I have to order the fabric from France or Belgium, that would take longer. For bespoke, I need 6-10 months with three fittings.

Where can our readers reach you?

I have my showroom next to Greektown in Toronto. I offer private consultations for wedding dresses, bridesmaids or mothers of the bride. As well,I sell accessories such as shoes, veils, sticky bras, jewelry and headpieces. I also do virtual meetings with international clients. In France, you can find my designs at a boutique in Nantes.

Kinh tế Canada suy giảm bất ngờ trong Quý II, Ngân hàng Canada sẽ ngừng tăng lãi suất?

Nền kinh tế của Canada bất ngờ suy giảm trong quý II năm nay, theo một báo cáo của Cục Thống kê Canada. Sự suy giảm không mong đợi này đã khiến nhiều nhà kinh tế đặt ra câu hỏi về việc Ngân hàng Canada có tiếp tục chuỗi nâng lãi suất mạnh mẽ của mình không, một biện pháp để kiểm soát lạm phát đang gia tăng.

Trong quý II, Tổng sản phẩm quốc nội (GDP) của Canada suy giảm ở mức 0,2% hàng năm.

Sự suy giảm này chủ yếu xuất phát từ việc giảm đầu tư vào ngành xây dựng nhà ở, đặc biệt là việc xây mới, với mức giảm 8,2% trong quý. Chi phí sửa chữa và nâng cấp nhà cũng giảm 4,3%. Đầu tư vào nhà ở đã giảm trong năm quý liên tiếp, một phần là do chi phí vay tăng cao do các lần tăng lãi suất của Ngân hàng Canada.

Sự suy giảm trong Q2 không chỉ giới hạn trong ngành xây dựng nhà ở; nó cũng lan rộng đến suy giảm tồn kho, tăng trưởng xuất khẩu chậm lại và giảm tiêu dùng hộ gia đình.

Xuất khẩu hàng hóa và dịch vụ chỉ tăng 0,1% trong quý II, so với mức tăng 2,5% trong quý I. Tương tự, tăng trưởng tiêu dùng hộ gia đình thực tế chỉ còn 0,1% trong quý II, giảm từ 1,2% trong quý trước.

Pedro Antunes, chuyên gia kinh tế trưởng tại Hội đồng Hội nghị Canada cho rằng sự suy giảm của nền kinh tế Canada là một bất ngờ và đề nghị rằng việc tăng lãi suất nên được hoãn lại.

Ngân hàng Canada đã mong đợi mức tăng trưởng GDP hàng năm là 1,5%, trong khi các nhà phân tích dự đoán chỉ có tăng 1,2%. Antunes lý giải rằng chính sách tiền tệ được siết chặt của ngân hàng trung ương dường như đang làm giảm chi tiêu của người tiêu dùng.

Các ngành bán lẻ và bán sĩ, phục vụ cho hộ gia đình và văn phòng, là những ngành bị ảnh hưởng nặng nề nhất bởi sự suy giảm này.

Theo các chuyên gia, sự đình trệ trong ngành xây dựng cũng không có gì ngạc nhiên, đặc biệt là sau khi lãi suất tăng mạnh.

Colin Snaith, một quản lý cấp cao tại SG Constructors, cho biết nhiều dự án xây dựng đã bị trì hoãn do tác động của lãi suất cao hơn.

Snaith nói: “Chúng tôi đã thấy rõ sự sụt giảm số lượng căn hộ được xây dựng, đặc biệt là trong lĩnh vực cao tầng.” Anh thêm rằng mặc dù ngành xây dựng vẫn tương đối bận rộn do các dự án tồn tại, thì các ngày khởi công mới đã bị đẩy lùi, và giai đoạn tiền xây dựng kéo dài. Sự không chắc chắn về lãi suất cũng ảnh hưởng đến việc mua bán căn hộ và nhà ở.

Mặc dù có những khó khăn, Ngân hàng Canada vẫn cam kết đạt được mục tiêu lạm phát hai phần trăm (2%) của mình.
Trong tháng 7, ngân hàng trung ương đã tăng mục tiêu lãi suất chính của mình thêm ¼ điểm phần trăm (0.25%) lên năm phần trăm (5%), đồng thời cho biết họ vẫn lo ngại về lạm phát.

Tuy nhiên, sự suy giảm kinh tế gần đây có thể khiến ngân hàng đánh giá lại việc nâng lãi suất tiếp theo.

Báo cáo kinh tế mới đây được thông báo trước quyết định lãi suất sắp tới của Ngân hàng Canada, dự kiến sẽ diễn ra vào thứ Tư, ngày 6 tháng 9 tới.

Các nhà kinh tế và nhà phân tích tài chính sẽ theo dõi cẩn thận để xem ngân hàng trung ương sẽ phản ứng ra sao trước sự suy giảm kinh tế không mong đợi này và liệu họ sẽ tiếp tục chính sách lãi suất mạnh mẽ trong bối cảnh kinh tế đang gặp nhiều thách thức.

Canada’s Economy Contracts Unexpectedly in Q2, Bank of Canada Rate Hikes in Question

Canada’s economy has unexpectedly contracted in the second quarter of this year, according to a report by Statistics Canada. This surprising downturn has led many economists to question whether the Bank of Canada will continue its aggressive series of interest rate hikes, which it has implemented in an effort to combat rising inflation.

During the second quarter, Canada’s Gross Domestic Product (GDP) contracted at an annualized rate of 0.2 percent.

This contraction was driven by a decline in housing investment, particularly in new construction, which saw an 8.2 percent drop in the quarter. Renovation spending also fell by 4.3 percent. Housing investment has now decreased for five consecutive quarters, partly due to higher borrowing costs resulting from the Bank of Canada’s interest rate hikes.

The weakness in Q2 was not limited to the housing sector; it also extended to lower inventory accumulations, slower export growth, and reduced household spending.

Exports of goods and services only increased by 0.1 percent in the second quarter, compared to a 2.5 percent rise in the first quarter. Likewise, growth in real household spending slowed to 0.1 percent in Q2, down from 1.2 percent in the previous quarter.

Pedro Antunes, chief economist at the Conference Board of Canada, expressed surprise at the economic stall and suggested that further rate hikes should be postponed.

The Bank of Canada had expected an annualized GDP growth of 1.5 percent, while analysts had forecast a 1.2 percent gain. Antunes argued that the central bank’s tightened monetary policy seemed to be curbing consumer spending.

The retail and wholesale sectors, catering to households and offices, were among the hardest hit by this economic downturn.

According to experts, the slowdown in construction was somewhat expected, especially given the drastic increase in interest rates.

Colin Snaith, a senior manager with SG Constructors, explained that many construction projects had been delayed due to the impact of higher interest rates.

Snaith said, “We’ve definitely seen a reduction in the number of homes being built, particularly in the high-rise sector.” He added that although the construction industry remained relatively busy due to pre-existing projects, start dates for new ones were pushed back, and the pre-construction period extended. The uncertainty surrounding interest rates also affected condo and home sales.

On a more positive note, business investment in non-residential structures increased by 2.4 percent in the second quarter, driven by a 3.3 percent gain in spending on engineering structures.

Despite this setback, the Bank of Canada remains committed to its goal of achieving a two percent inflation target. The central bank had raised its key interest rate target by a quarter of a percentage point to five percent in July, citing concerns about inflation.

However, the recent economic contraction may prompt a reconsideration of further interest rate hikes.

The latest economic report precedes the Bank of Canada’s upcoming interest rate decision, scheduled for September 6th. Economists and financial analysts will be closely watching to see how the central bank responds to this unexpected contraction and whether it will continue its aggressive stance on interest rates in the face of economic challenges.

Bí quyết để có món gà Tandoori hoàn hảo, mọi lúc, ngay cả trong nhà bếp Canada!

Gà nướng Tandoori là một trong những món ăn phổ biến nhất trong nền ẩm thực Ấn Độ. Đây là một món ăn đậm đà hương vị, không chỉ thích hợp để làm thành món khai vị tuyệt vời mà còn là một món ăn không thể thiếu trong các nhà hàng Ấn Độ.

Món ăn này luôn được các tín đồ ăn uống săn lùng trong các nhà hàng vì sự giòn tan và mùi cháy hấp dẫn của nó, khi ăn món sẽ được dùng kèm với tương ớt xanh.

Gà nướng Tandoori được chế biến bằng cách ướp thịt gà cho thấm rồi nướng từ từ trên lửa. Món ăn thường được dùng như món ăn phụ hoặc món khai vị

Trong những năm 1940, món gà này được phục vụ tại một nhà hàng ở Peshawar, vào thời điểm đó là một phần của Ấn Độ thuộc Anh. Bắt đầu từ đó, món ăn dần trở nên được ưa chuộng hơn nhờ vào ba đầu bếp Kundan Lal Jaggi, Thakur Dass và Kundan Lal Gujral tại nhà hàng Moti Mahal do Mokha Singh thành lập.

Cho đến khi thời kỳ Ấn Độ hậu phân vùng, nhà hàng Moti Mahal được thành lập trở lại tại Daryaganj, một địa điểm mang tính biểu tượng tại Ấn Độ, nơi mà mọi người có thể ghé qua để thưởng thức được món ăn này.

Ở Canada, gà nướng Tandoori luôn là trung tâm của mọi sự chú ý tại các bữa tiệc thịt nướng mùa hè. Vậy nếu một ngày bạn thèm được thưởng thức một món ăn ngon miệng như này mà không thể đốt lò để nướng thì phải làm sao nhỉ?

Đừng quá lo lắng, tôi sẽ chỉ cho bạn một mẹo rất hay.

Cá nhân tôi thì đã thất bại một vài lần trước khi nghĩ ra phương pháp nướng gà này, nhưng giờ thì để tôi nói cho bạn nghe:  CÁCH NÀY THÀNH CÔNG RỒI!!

Để bắt đầu nướng, bạn cần có:

  • 10 cặp  đùi gà (Tôi thường chọn loại gà có da vì nó sẽ làm tăng thêm hương vị cho món ăn)
  • 2 muỗng canh tandoori Masala
  • 1 muỗng canh ớt bột
  • Muối để nêm nếm
  • 2 muỗng canh sữa chua
  • 2 quả chanh ép lấy nước
  • 1/8 muỗng cà phê màu đỏ thực phẩm
  1. Làm nóng lò nướng ở 360 ° F
  2. Cho thịt gà, sữa chua vào tô cùng với tất cả các loại gia vị kết hợp lại với nhau để làm nước  sốt ướp. Ướp gà qua đêm hoặc ít nhất 30 phút trước khi làm bước tiếp theo.
  3. Thoa một ít dầu lên chảo được đục lỗ (đây là loại chảo nướng bánh pizza có lỗ ở đáy) và xếp gà lên chảo.
  4. Đặt một khay nướng bánh pizza lên giá dưới cùng của lò nướng, tốt nhất là dùng khay bằng nhôm và có cùng kích thước với chảo đục lỗ. Đặt chảo đục lỗ đã xếp sẵn gà lên giá nằm giữa ngay phía trên khay.
  5. Nướng gà khoảng 25-30 phút, có lật gà một lần.

Bây giờ món gà Tandoori của bạn đã sẵn sàng rồi nhưng nếu bạn muốn gà của mình có thêm một xíu vị cháy khét nữa thì cứ xếp gà đã nướng vào khay ăn, vào rìa của khay. Tiếp theo lấy một miếng giấy bạc nhỏ và tạo hình thành một cái bát rồi đặt vào giữa khay. Đặt than đang cháy nóng trên bếp vào giấy bạc và rưới một ít dầu lên trên. Đậy ngay khay lại và để yên khoảng 15 phút rồi mới mở ra. Cuối cùng là trang trí món ăn với các loại rau tùy theo khẩu vị như hành tây, chanh hoặc dưa chuột và dùng khi món ăn còn nóng. Bạn cò thể ăn gà kèm với tương ớt xanh hoặc  món chấm theo tùy thích. Tôi chắc chắn rằng công thức làm món gà Tandoori tại gia này sẽ giúp bạn thỏa mãn cơn thèm ăn và khiến bạn lúc nào cũng muốn được thưởng thức thêm món ăn này.

The struggles of cooking in Canadian kitchens: The key to perfect Tandoori chicken, every time!

0

Tandoori chicken is one of the most popular dishes in Indian cuisine. Tandoori chicken is a flavorful meal that makes a terrific appetizer and is a fixture in Indian restaurants.

Served with green chutney, this dish is often sought after in restaurants for its crisp, charred taste.
Tandoori chicken is a meal created from marinated, slow-roasted chicken. It’s commonly presented as a side dish or appetizer.
During the 1940s, the dish was served at a restaurant in Peshawar, which at that time was part of British India. The dish was made popular by three chefs, Kundan Lal Jaggi, Thakur Dass, and Kundan Lal Gujral at the Moti Mahal restaurant established by Mokha Singh.
Post-partition, The Moti Mahal restaurant was re-established in Daryaganj, an iconic spot where people can still taste the dish.
In Canada, Tandoori chicken is often the center of attraction at summer barbeques. But what about those times you crave this mouth-watering treat when you can’t fire up your grill?

I’ve got just the trick for you.

I personally have failed a couple of times before coming up with this method of roasting the chicken but let me tell you this: IT WORKS!!

To start off, you need

● 10 Chicken legs or drumsticks (I prefer them with skin as it just adds to the taste)
● 2 tbsp tandoori Masala
● 1 tbsp Red Chili Powder
● Salt to taste
● 2 tbsp yogurt
● juice of 2 lemons
● 1/8th tsp of Red Food color

  1. Preheat the oven to 360° F
  2. In a bowl, add chicken, yogurt along with all spices combined, it makes a marinade. Leave overnight or at least 30 minutes before you proceed to the next step.
  3. Apply some oil on your perforated pan (this is a pizza pan with holes on the bottom) and line up your chicken on the pan.
  4. You are now going to place a pizza tray, preferably aluminum, and the same size as the perforated pan on the bottom rack of the oven. Place your perforated pan with chicken on the middle rack right above the tray.
  5. Bake chicken for about 25-30 minutes, turning once.

Your Tandoori chicken is ready but if you want to go that extra mile for a charcoal taste, line up your chicken in a serving tray, on the sides of the tray. Now, take a small aluminum foil and shape it into a bowl and place it in the center of the tray. Place hot burning charcoal that has been heated over the stove into the foil and drizzle some oil over it. Immediately cover the tray and let rest for about 15 minutes before opening. Garnish with your choice of veggies like onions, lemon, or cucumber, and serve hot.

Serve with green chutney or a dip of your choice. I’m sure that this at-home Tandoori chicken is going to satisfy your cravings and keep you coming back for more.

Bất động sản Toronto: Nơi bạn có thể mua một căn detached home với giá dưới $1 triệu

Thị trường bất động sản Toronto ngày nay không mấy thân thiện với giá cả, nhưng điều đó không có nghĩa là không thể tìm được một ngôi nhà biệt lập (detached home) phù hợp hơn với túi tiền của bạn.

Trong khi giá trung bình của một ngôi nhà biệt lập ở Toronto hiện là 1,43 triệu đô la, vẫn có một số khu dân cư Toronto có giá cả phải chăng hơn, nơi giá nhà chưa đến 1 triệu đô la.

Một báo cáo mới từ trang web niêm yết bất động sản Zoocasa của Canada đã làm sáng tỏ thị trường hiện tại, xác định những địa điểm nào trong GTA là thuận lợi nhất cho những người mua tiềm năng dựa trên dữ liệu tháng 7 năm 2023.

Theo Zoocasa, chỉ có hai lựa chọn để mua những ngôi nhà biệt lập với giá dưới mức trung bình — và cả hai đều nằm ở cuối phía đông của thành phố.

Các khu vực lân cận Oakridge, Birchcliffe-Cliffside và Morningside, Woburn, Bendale là hai địa điểm duy nhất ở Toronto có giá trung bình của một ngôi nhà biệt lập được rao bán là dưới 1 triệu đô la.

Ở Morningside, Woburn, Bendale, địa điểm rẻ thứ hai để mua nhà biệt lập ở Toronto, giá trung bình của một căn nhà biệt lập là $990,000. Khoản trả trước tối thiểu cần thiết cho một ngôi nhà có giá đó là $74,000.

Oakridge, Birchcliffe-Cliffside là khu vực rẻ nhất để mua một ngôi nhà biệt lập trong thành phố, với giá trung bình của một bất động sản biệt lập là $936,500. Đối với một ngôi nhà có giá đó, khoản trả trước tối thiểu sẽ là $68,650.

Ngoài hai địa điểm có giá cả phải chăng hơn để mua nhà ở Toronto, còn có 26 khu vực lân cận trong thành phố có giá nhà nằm trong khoảng từ $1- $2 triệu.

7 khu vực lân cận khác hiện có giá nhà trên $2 triệu, dẫn đầu là York Mills, Bridle Path và Hoggs Hollow, khu vực đắt đỏ nhất ở Toronto, nơi giá trung bình của một ngôi nhà là $4,275,000.

Cách Toronto chưa đầy hai giờ, giá bất động sản ở Thác Niagara vào khoảng $662,200, chỉ thấp hơn một chút so với mức $668,754 để mua một ngôi nhà điển hình ở Canada.

Thác Niagara lý tưởng hơn nhiều đối với người mua vào thời điểm hiện tại không chỉ do vị trí gần GTA mà còn do doanh số bán nhà – so với tỷ lệ niêm yết nhà là 39%, nghĩa là mức độ cạnh tranh (bidding war) không cao.

Toronto và các thành phố lân cận như Brampton, Mississauga và Pickering đều có thị trường cân bằng, với tỷ lệ doanh số bán nhà – so với tỷ lệ niêm yết là từ 50 đến 57%, nhưng giá trung bình cao hơn nhiều so với phần còn lại của đất nước.

Giá nhà trung bình ở Toronto, theo số liệu của Zoocasa, là $1,066,184 vào tháng Bảy; ít hơn 11 thành phố khác, bốn trong số đó là thị trường của người bán, không hơn không kém. Hiện tại, Oakville, Richmond Hill, Caledon, Markham và Vaughan là những nơi đắt nhất để mua trong tỉnh dựa trên giá trung bình của tháng trước.

Toronto Real Estate: Where You Can Buy a Detached Home for Under $1 Million

Today’s Toronto real estate market isn’t exactly price-friendly, but that doesn’t mean it’s impossible to find a detached home that fits your budget.

While the average price of a detached home in Toronto is currently $1.43 million, there are still some more affordable neighborhoods within Toronto where home prices remain under $1 million.

A recent report from Canadian real estate listing website Zoocasa has shed light on the current market, pinpointing GTA (Greater Toronto Area) locations that are more favorable for potential buyers based on July 2023 data.

According to Zoocasa, there are only two options for buying a detached home below the average price, both of which are located on the eastern outskirts of the city.

The neighboring areas of Oakridge, Birchcliffe-Cliffside, and Morningside, Woburn, Bendale are the only two Toronto locations with an average listing price for a detached home under $1 million.

In Morningside, Woburn, Bendale, the second most affordable spot to buy a detached home in Toronto, the average price for a detached home is $990,000. The minimum down payment required for a home at that price is $74,000.

Oakridge, Birchcliffe-Cliffside is the most affordable area to buy a detached home within the city, with an average price of $936,500. For a home at that price point, the minimum down payment would be $68,650.

Beyond the two more affordable locations to buy a home in Toronto, there are 26 neighboring areas within the city with home prices ranging from $1- $2 million.

Another 7 neighboring areas currently have home prices above $2 million, led by York Mills, Bridle Path, and Hoggs Hollow – the most expensive area in Toronto – where the average price for a home is $4,275,000.

Less than two hours away from Toronto, real estate prices in Niagara Falls are around $662,200, just slightly lower than the typical $668,754 for a standard Canadian home.

Niagara Falls is much more appealing for current buyers not just due to its proximity to the GTA but also its lower sales-to-listing ratio at 39%, meaning bidding wars are less likely.

Toronto and nearby cities like Brampton, Mississauga, and Pickering have balanced markets with sales-to-listing ratios ranging from 50 to 57%, but average prices are significantly higher compared to the rest of the country.

The average home price in Toronto, according to Zoocasa, was $1,066,184 in July; less than 11 other cities, four of which were seller’s markets, and four were evenly matched. Currently, Oakville, Richmond Hill, Caledon, Markham, and Vaughan are the most expensive places to buy within the province based on last month’s average prices.

Hé lộ những điều kỳ diệu của một Tu viện Hy Lạp

0

Một luồng gió mạnh nổi lên đẩy tôi loạng choạng tiến về phía trước, ngay sát bên lề của đoạn đường lấp đầy đá. Vừa đưa mắt nhìn xuống là mặt nước biển Aegean cách 305 mét hiện lên sáng lóa lấp lánh, cách nơi tôi đứng một vách lề rộng khoảng 5-inch khiến trái tim tôi không khỏi bắt đầu đập loạn xạ. Tôi hạ quyết tâm quay trở lại để tiếp tục cuộc chinh phục 295 bậc đá cao ngoằn ngoèo còn đang dang dở, và ngay lúc đó, tôi bắt gặp một điểm trắng nhỏ lấp ló trên vách đá cheo leo.

Vệt sơn trắng nhỏ thấp thoáng trên vách đá mà tôi thấy đó chính là Panayia Khozoviotissa, một Tu viện Chính thống giáo Hy Lạp được xây dựng vào năm 1088. Và nơi tôi đang có mặt là Amorgos, một khu tự quản lớn nằm ở phía đông của Quần đảo Cyclades. Để đến được nơi này, tôi đã phải bắt một chuyến đi phà kéo dài 9 giờ đồng hồ từ Athens chỉ để có cơ hội được tận mắt chiêm ngưỡng kỳ quan kiến ​​trúc tuyệt vời này.

Tu viện ở đây được xây dựng với bề rộng năm thước và độ cao tám tầng. Nhìn từ xa, tòa kiến trúc trông giống như một nắm tay đeo găng trắng được gắn chặt trên bức tường cao gồ ghề.

Khozoviotissa là nơi tiếp nhận truyền thống lâu đời của các tu viện Hy Lạp, nằm ẩn mình và dung hòa vào cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp bao bọc xung quanh.

Sau cả chặng đường vận dụng hết tất cả nguồn năng lượng, cuối cùng tôi cũng đã leo lên được đỉnh vách đá. Anthony Vlavianos, kiến ​​trúc sư kiêm nhiếp ảnh gia 78 tuổi đến từ Athens, và đồng thời là người bạn đồng hành cùng tôi trong chuyến đi chơi này, không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào khi trông thấy tôi lăn ra thở hồng hộc còn mặt mũi tóc tai thì bơ phờ.

Vì đây là nơi bố mẹ Vlavianos sinh ra nên mỗi dịp hè, anh ấy sẽ thường xuyên ghé thăm hòn đảo 47 dặm vuông này và cũng chính vì vậy mà ngay từ khi còn nhỏ, Vlavianos đã quen được Cha Spiros, vị tu sĩ đứng đầu Tu viện – người mà tôi sắp sửa được giới thiệu.

“Mỗi bước lên cao là một bước đến gần với Chúa”, anh ấy vừa nói vừa gật gật đầu về phía mấy bậc thang cuối cùng hướng đến lối vào. Rõ ràng là chỉ mới năm trước thôi, để có thể lên đến được lối ra vào này là cả một sự khó khăn. “Lúc đó bạn phải leo lên một chiếc thang gỗ thì mới có thể đến được cửa đấy”, anh ấy giải thích.

Toàn bộ tu viện là cả một công trình tập hợp đa dạng các kiểu trang trí và tô điểm phong phú.

Đầu tiên là cánh cửa gỗ cao khoảng 3 foot được thiết kế với mái vòm kiểu gothic, một dấu hiệu đặc trưng ảnh hưởng từ người Venice sau khi họ chiếm đóng hòn đảo này vào thế kỷ 15. Ngoài ra, cánh cửa cũng được chạm khắc thêm các nan đá cẩm thạch trong quá trình cải tạo vào năm 1686.

Tán cây bách xù Hy Lạp rậm rạp xen lẫn những tia nắng chiếu rọi vào bức tường phía đông bắc kia chắc có lẽ đã ở đây từ ngày đầu mới hình thành. Tuy nhiên, sảnh trước tu viện lại trông có vẻ tương đối mới. Khi lướt qua lối vào nhỏ bé, tôi bước vào một đại sảnh lớn quét vôi trắng tinh, xung quanh thì đặt rất nhiều rương bằng gỗ và còn có tấm bia tưởng niệm người sáng lập đầu tiên của tu viện, Hoàng đế Byzantine Alexius I Comnenus, trị vì từ năm 1081-1118.

Một cầu thang hẹp đẽo từ đá uốn lượn dẫn lên đến vị trí của một vị linh mục mặc áo chùng thâm, đầu đội mũ zucchetto đã đứng đợi sẵn. Vị linh mục lườm tôi và nói bằng một chất giọng Anh nhát gừng: “Phụ nữ phải mặc váy. Hãy thể hiện sự tôn trọng”.

May mắn là lúc đi tôi có đem theo một chiếc khăn choàng đang cất ở trong túi nên có thể chữa cháy bằng cách quấn thành hai lớp như kiểu váy xa rông. Vậy là tôi liền lao xuống      chiếu nghỉ cầu thang và quấn chiếc khăn quanh thắt lưng rồi mới nhích dần lên cầu thang. Vị linh mục thấy vậy thì gật đầu đồng ý, ông dường như không quan tâm gì đến chiếc quần jean của tôi đang lấp ló ra bên dưới tấm vải.

Ông là một trong ba nhà tu sĩ trưởng, khác xa so với 100 người sống ở đây từ một thế kỷ trước. Theo chân ông bước vài bước lên bậc đá, chúng tôi đến với phòng khách, nơi được bao trùm bởi một không gian ấm áp được thắp sáng nhờ chiếc đèn chùm nhỏ, xung quanh là các bức chân dung của các giám mục quá cố được treo dọc trên các bức tường.

Vừa đặt người trên chiếc ghế dài được bọc bằng chất liệu vải nhung màu đỏ, là ngay lập tức có một vị trợ lý đã mang đến mời tôi một khay đầy ắp kẹo phủ đường dùng kèm với một ly cà phê Hy Lạp thơm ngon. Ngoài ra, trên khay còn có vài ly rượu psimeni nhỏ – một loại rượu mạnh của Amogos. Không chần chừ gì thêm nữa, tôi liền nhấp ngay một ngụm rượu mật ong và để làn hơi ấm từ hương quế lan tỏa khắp cơ thể. Hương vị thật tuyệt vời.

“Khu vực này nhiều năm trước đã từng không có điện đóm gì, còn nước thì sẽ phải vận chuyển trên lưng lừa.” Anh bạn Vlavianos của tôi vừa nói vừa chỉ tay vào một cái lỗ vuông nhỏ quét vôi trắng nằm ngang hàng với phòng khách, nơi có gắn một chiếc lò nhỏ và bồn rửa gắn kèm với một cái vòi nước đang hoạt động. Anh ấy nói: “Dù bây giờ đã có nước sinh hoạt nhưng lừa vẫn là phương tiện vận chuyển các nhu yếu phẩm.”

Cuộc trò chuyện bỗng nhiên bị cắt ngang bởi một giọng cười khanh khách vang lên từ bên dưới lầu, cùng với đó là tiếng áo choàng sột soạt và những bước chân chắc nịch. Ở phía cầu thang hẹp xuất hiện một khuôn mặt lam lũ với bộ râu có phần rối bời.

“Cha Spiros! Cha có khỏe không?” Vlavianos mừng rỡ thốt lên, bật dậy khỏi chiếc ghế dài và nắm chặt lấy tay người vừa đến. Mặc dù Cha Spiros không nói được tiếng Anh, nhưng ông ấy vẫn cười rất tươi và ra hiệu cho chúng tôi đi theo để bắt đầu chuyến tham quan.

Cha dẫn chúng tôi đến một khu vực, trước kia từng là nhà bếp, nhưng bây giờ là không gian lưu giữ vật liệu xây dựng, với đầy ắp các loại ván gỗ và dụng cụ. Lò nướng tổ ong lâu ngày không sử dụng đã được xếp chồng lên nhau dựa vào những tấm vách thạch cao.

“Sạt lở đá đấy. Chuyện này xảy ra như cơm bữa nên phải sửa chữa hoài,” Vlavianos giải thích. Tại một căn phòng khác thì lại là nơi chất đống những tấm đệm mỏng. “Những thứ đó sẽ được sử dụng cho Lễ cung hiến Đức Trinh Nữ Maria vào ngày 21 tháng 11 hằng năm. Vào dịp đó, mọi người ở khắp nơi trên hòn đảo sẽ đổ về đây nên là cũng có khá nhiều người ở lại qua đêm.”

Vlavianos và tôi tiếp tục theo chân Cha Spiros vào một căn nhà nguyện rộng khoảng hai mét và dài bốn mét rưỡi. Đây là nơi cất giữ vật sở hữu linh thiêng và quý giá nhất, biểu tượng “Panayia,” hay còn được gọi với cái tên Đức Mẹ Đồng Trinh.

Vlavianos kể với tôi rằng biểu tượng này được cho là đến từ Palestine, nơi Tu viện của Đức Trinh Nữ Cực Thánh Khoziba được xây dựng. Vào thế kỷ thứ chín, các tín đồ theo đạo Cơ đốc đã mang biểu tượng này đến đảo Síp nhưng lại bị người Ả Rập sát hại. Biểu tượng sau đó lại bị những người bài trừ thánh tượng đập vỡ làm đôi và ném ra biển, từ đó các mảnh ghép xuôi theo dòng chảy trôi về chân núi Tiên tri Elijah.

Sau này, các mảnh vỡ đã được tìm thấy và được ghép lại với nhau, tại nơi đó, người ta cũng xây dựng lên một nhà thờ nhỏ để tưởng niệm điều thiêng liêng kỳ diệu này. Và cũng cùng một vị trí đó, vào năm 1088, tu viện này đã được xây dựng bởi Hoàng đế Alexius Comnenus.

Trong một góc nhỏ mập mờ ánh sáng, biểu tượng quý giá nằm ẩn mình dưới một lớp vỏ bạc sờn. Bao bọc xung quanh biểu tượng là một khung gỗ được chạm khắc tinh xảo cùng      một chiếc hộp đựng đồng hồ và mặt dây chuyền được đặt nằm cạnh bên.

“Tạ ơn Chúa đã lắng nghe lời cầu nguyện của chúng con,” Vlavianos thì thầm. Cứ vào ngày lễ Phục sinh và cả tuần sau đó, các linh mục sẽ mang biểu tượng này đi ban phước quanh khắp hòn đảo.

Tương tự như lịch sử của biểu tượng, tòa nhà của tu viện cũng được bao trùm bởi những điều kỳ lạ và bí ẩn. Không một ai biết những người đứng ra xây dựng công trình này là ai, manh mối duy nhất có được chỉ là một cái đục đựng bên trong tủ kính nằm trong hốc tường của nhà thờ.

“Chuyện kể rằng cứ vào mỗi đêm, người chủ thầu xây dựng sẽ gom cất những công cụ của mình tại một chỗ và y như rằng sáng hôm sau, người ta lại thấy chúng bị treo trên một chiếc đinh ở một chỗ khác,” Vlavianos nói.

Và đúng là tôi có để ý thấy có cây đinh nhọn đặt trên gối y hệt như những trường hợp mà Vlavianos kể lại.

Cha Spiros lại tiếp tục dẫn chúng tôi ra phía chiếc ban công tưởng như đang nằm lơ lửng trong không trung, ngay phía trên cao là biển Aegean lấp lánh. Vị linh mục già dựa vào gờ ban công, mắt hướng nhìn ra biển. Phía trước là một màu xanh lam rực rỡ hiện ra hòa quyện vào đường chân trời kéo dài bất tận. Dưới là nước và trên là bầu trời, không một bóng tàu thuyền hay máy bay, tất cả nối liền nhau và trở thành một. Khung cảnh trước mắt khiến mọi thứ dần trở nên mê hoặc và mụ mị. Nền văn minh dường như không còn tồn tại trước vẻ đẹp này nữa.

“Cảm giác sẽ như thế nào khi được sống ở một nơi như này nhỉ?”, tôi tự hỏi.

Cha Spiros quay lại, cánh tay ông lướt nhẹ qua những vách đá, những bức tường quét vôi trắng tinh của tu viện và hướng ra biển. Đôi mắt xanh liền trở nên lấp lánh cùng với giọng nói ấm áp của ông vang vọng trên nền đá.

Vlavianos dịch lời Cha Spiros và bộc bạch:

 “Đó là sự hoàn hảo”.

Unraveling the Marvels of a Greek Monastery

0

A blast of wind pushes me forward, slamming me against the rocky path’s edge. The partition is only around five inches high and my heart races as I eye the 305-meter drop to the sparkling Aegean. Determined, I turn to tackle the rest of the 295 snaking stone steps, and catch a glimpse of a white dot on the craggy cliffs.

The painted sliver I see glued to the rock is Panayia Khozoviotissa, a Greek Orthodox Monastery built in 1088. I am on Amorgos, the eastern most of the Cyclades Islands and I’ve endured the nine-hour ferry ride from Athens specially to see this architectural wonder.

The monastery is five yards wide and eight stories high. From a distance, it looks like a white-gloved fist, clamped tightly on a rugged wall.

Khozoviotissa embraces the organic tradition of Greek monasteries, harmonizing and blending with its surrounding landscape.

It takes me a supernatural amount of energy just to reach it. By the time I get to the top, I’m disheveled and wheezing. My friend Anthony Vlavianos, a 78-year-old Athens-based architect and photographer who has accompanied me on this jaunt, is unfazed.

Vlavianos, who summers annually on the 47-square-mile island where his parents were born, is going to introduce me to the monastery’s head monk, Father Spiros, whom he has known since he was a boy.

“Every step up is a step closer to God,” he says, nodding toward the final few steps to the entrance. Apparently       it was even more difficult some years back. “You used to have to climb a movable wooden ladder up to the door,” he explains.

The entire monastery is a hodge-podge of add-ons and embellishments.

The three-foot-tall high wooden door is topped with a gothic arch, a signature of the Venetians who occupied the island in the 15th century. The door’s carved marble jambs were added during the 1686 renovations.

The Greek juniper beams projecting from the northeast wall may have been here since the beginning. However, the front entrance hall looks relatively new. Squeezing through the minuscule entrance, I find myself in a whitewashed hall furnished with wooden chest and plaque commemorating the original founder, Byzantine Emperor Alexius I Comnenus who ruled from 1081-1118.

A narrow staircase hewn from the rock winds upward and at the top stands a priest in black cassock and cylindrical hat. He glares at me. “Ladies must wear a skirt. Show respect,” he says in choppy English.

Luckily, I have a shawl in my bag, which doubles as a sarong-style skirt. I scuttle down to the landing and wrap it around my middle then inch back up the stairs. The priest nods in approval, not seeming to care about my jeans poking out below.

He is one of the three resident monks, a far cry from a century ago when 100 lived here. He leads us up more rock steps to the sitting room. Portraits of past bishops line the walls, and a small brass chandelier lights the space.

I perch on the crushed red velvet couch and an assistant arrives with a tray of sugar-dusted sweets and Greek coffee. There are also small glasses of psimeni, a type of Amogos brandy. I take a sip of the honey-infused spirit and a cinnamon-spiced warmth spreads through my body. Delicious.

“Years ago,” Vlavianos says, “there was no electricity and water had to be hauled up with donkeys.” He points at a whitewashed cubbyhole on the same level as the sitting room with a small stove and sinks       complete with working faucets. “There’s running water now, but donkeys still carry in the supplies,” he says.

A rumble of laughter erupts from below, followed by the sound of rustling robes and heavy steps. A sun-weathered face with fly-away beard emerges from the narrow staircase.

“Papas Spiros! How are you?” Vlavianos exclaims, jumping from the couch and clasping his hand. Although Father Spiros doesn’t speak English, he smiles broadly and gestures for us to follow for a tour.

He leads us to the original kitchen, now a storage space for construction materials – planks of wood and tools. The beehive oven, no longer in use, is stacked with sheets of drywall.

“Rockslides. They happen all the time and they have to do repairs,” Vlavianos explains. Another room is piled high with thin mattresses. “Those are used on the feast of the Presentation of the Virgin every Nov. 21. People come from all over the island and many stay overnight.”

Vlavianos and I follow Father Spiros into the chapel, which is about two meters wide and four-and-a-half meters long. It’s where the most precious possession resides, an icon known as the “Panayia,” or Holy Virgin.

The icon, Vlavianos tells me, is said to have come from Palestine, from the Monastery of the Most Holy Virgin of Khoziba. It was carried to Cyprus by Christians who were persecuted by Arabs in the ninth century, then smashed in two by iconoclasts and thrown out to sea where a current transported it to the foot of Mt. Prophet Elijah.

The pieces were rejoined, and a small church was built in honor of the miracle. In 1088, Emperor Alexius Comnenus had the monastery built in the same spot.

In a dimly illuminated corner, the icon is hidden under a worn silver cover and surrounded by an ornately carved wooden frame. A case stuffed with watches and pendants sits nearby.

“Given in thanks by those who have had their prayers answered,” whispers Vlavianos. Every Easter and for the full week after, the priests take the icon on a procession around the island.

Like the history of the icon, the building of the monastery is steeped in miracle and mystery. No one knows who the builders were, the only clue is a chisel inside a glass case tucked in a chapel alcove.

“The story says that each night the master builder would leave his tools in one spot and in the morning,  they would be found hanging on a nail in another spot,” says Vlavianos.

I spy the spike on a pillow in one of the cases. 

Father Spiros leads us out to a balcony that seems to hover in space, high above the glistening Aegean. The priest leans on the balcony ledge and looks out at the sea. The brilliant blue merges into the horizon, and water and sky, free of boats and airplanes, seamlessly become one. The effect is disorienting and magnificent. Civilization has vanished.

“What is it like to live in such a place?” I ask.

Father Spiros turns and his arm sweeps past the cliffs, the whitewashed walls of the monastery and out towards the sea. His blue eyes twinkle and his hearty voice echoes off the rocky backdrop. Vlavianos translates.

“Perfection.”